Tác phẩm: Mê Đồ, Quy Đồ
Tác giả: Băng Lương Tửu
Đây là đoạn trích nửa sau c116, nửa đầu c117. Ta edit chỉ vì bấn anh Sanpe quá, kute ơi là kute
Warn: Bài này chỉ là edit chơi chơi cho dễ đọc, nên nó không trau chuốt, còn nhiều lỗi như lặp từ, văn phong còn lủng củng blah blah blah, nói chung là ta lười beta lại nên... *blush*
Warn: Bài này chỉ là edit chơi chơi cho dễ đọc, nên nó không trau chuốt, còn nhiều lỗi như lặp từ, văn phong còn lủng củng blah blah blah, nói chung là ta lười beta lại nên... *blush*
***********************
....
Kết quả cuối cùng là, có năm người cùng một con rắn đến Cục thần bí, đứng ở trước cổng vòm. Lần thứ hai thấy tấm màn che kia, sắc mặt Harry và Remus đều có chút phức tạp.
Salazar lập tức cảm nhận được một
loại khí tức tương tự như của mình, thảo nào Godric không thích nó, bình tĩnh
đi đến, Salazar đưa tay vào trong cổng vòm.
Remus khẩn trương muốn nói cái
gì, nhưng rồi lại ngậm miệng, người đó cho dù bề ngoài giống một đứa bé như thế
nào đi nữa thì cuối cùng vẫn là người sáng lập Slytherin, thực lực cực mạnh.
Sau khi đầu ngón tay thâm nhập
vào, trên mặt Salazar hiện lên biểu tình kinh ngạc.
"Sao vậy?" Godric lo
lắng hỏi.
"Khí tức này..."
Salazar quay đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Năm đó, dao găm của ta hình
như rơi vào trong Hồ Đen."
Trong nháy mắt Godric hiểu rõ:
"Cái cổng này thông với bên kia?"
"Hình như là vậy."
Salazar không rụt tay về mà trực tiếp tiến lên phía trước: "Qua đó sẽ
biết."
Bóng dáng Salazar nhanh chóng
biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, Godric cũng vội vàng đi theo.
Remus là người thứ ba đi vào,
Harry thì do dự đứng ở bên ngoài, hiện tại chỉ còn lại hắn cùng Snape.
"Potter, hiện tại chùn bước cũng quá muộn rồi." Snape lạnh lùng nói, trước mắt, Chúa Cứu Thế đã
trở nên rất danh phù kỳ thực (danh tiếng xứng với thực tế).
Harry lấy bình tĩnh, hít sâu một
hơi, quyết tâm, lớn tiếng nói: "Xin lỗi!"
"..." Snape nhíu mày, thằng nhóc này đang lên cơn điên gì vậy.
"Con không có mất trí nhớ,
không có điên, tất cả đều bình thường, hại thầy suốt ngày phải làm nghiên cứu,
thực sự rất xin lỗi" Harry không dám nhìn đối phương, nói một hơi một:
"Con muốn nhận thức Slytherin lại một lần nữa, với lại con thật là..."
Harry cứng họng, thầm mắng chính mình, tại sao đến phần quan trọng nhất lại
không nói được chứ.
"Con thích thầy!" Rống
lớn, tại căn phòng vắng vẻ này âm thanh của Harry cứ vọng quanh quẩn, rống xong
hắn lập tức chạy vào cổng vòm, động tác nhanh đến dị thường.
Snape cứng đơ.
...
Dưới chân bọn họ là một vùng đất
đầy cát cháy khô, không có một ngọn cỏ, nhìn phía tây mảng đất càng hoang
vu rộng đến mênh mông vô bờ, mà nhìn xa
về phương Đông chỉ có thể loáng thoáng thấy mây đen trên bầu trời, nói cách
khác, nên đi hướng Đông mới có thể thoát khỏi sa mạc này.
Remus vừa rơi xuống đất thì ngầm
dùng mũi sói ngửi ngửi, không nhận thấy được mùi của Sirius, chí ít ở vùng sa
mạc này là không có.
Vẻ mặt Harry thì tái nhợt, biểu
tình hoảng hốt.
"Sao vậy, Harry?"
Godric giúp đỡ lấy hắn, hỏi: "Có phải lại nhìn thấy gì không?"
Harry đang muốn lắc đầu, đột
nhiên trong đầu lại thực sự hiện lên một hình ảnh, hắn gãi gãi đầu: "Cây,
một cái cây đại thụ rất to."
Lần thứ hai trở lại Hắc Ám thế
giới, Salazar cảm khái vạn phần, sau trăm năm dường như ở đây cũng không thay
đổi gì nhiều: "Nơi này là Sa Mạc cực tây, từ chỗ này đi về phía tây đều là
sa mạc, nếu muốn tìm kiếm cây cối thì chỉ có thể đi về hướng đông."
Godric gật đầu, đây là lần đầu
tiên hắn đến nơi này, khí tức ở đây đều trái ngược với hắn, có thể nói, đây
đúng là đại mạo hiểm!
Remus nghi hoặc nhìn xung quanh:
"Severus còn chưa có qua đây."
Godric kỳ quái: "Không đến mức
hiện tại đổi ý không đến chứ."
Harry cúi đầu, Snape khẳng định
đang tức giận, làm sao bây giờ...
Đại khái qua 3 phút sau, giáo sư
tóc đen rốt cục xuất hiện trong tầm mắt mọi người, vẻ mặt thì lo lắng, sát khí
cũng mười phần.
Harry len lén nhìn thoáng qua, sợ
hãi đi về phía Salazar hai bước.
Salazar liếc Viện trưởng nhà
mình, nhàn nhạt mở miệng: "Severus, thu hồi khí thế của ngươi, ở đây không
phải Ma pháp giới, sẽ đưa tới địch nhân không tất yếu, ngươi đấu cũng không
lại."
Chỉ một câu nói, giáo sư Ma dược
xẹp xuống, Remus thật sự rất muốn cười nhưng chỉ đành nghẹn lại.
Harry nhìn thấy cảnh này, đau
lòng, cẩn cẩn thận thận chạy đến bên người mình yêu, không hé răng, nhu thuận y
hệt một Hufflepuff.
Snape cúi đầu liếc mắt trừng Chúa
Cứu Thế, giả vờ cái gì mà giả vờ chứ, mặt thì ra vẻ vô hại kỳ thực bên trong cực kỳ xấu xa, Nón Phân viện ngu ngốc kia
sao lại quăng tên ma quỷ mắt lục này tới Gryffindor chứ, rõ ràng đây chính
là... Ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, Slytherin cũng không cần loại này! Còn câu "Thích " kia,
trong lúc nhất thời, lòng Snape đầy phức tạp, không có mất trí nhớ nhưng vẫn
thích hắn? Là Chúa Cứu Thế điên rồi, hay đây là một cái bẫy? Vô luận là gì, hắn
cũng sẽ không nghe theo!
Lòng thì nói " không nghe theo "
nhưng căn bản Snape không ý thức được hành vi đi theo Chúa Cứu Thế đến thế giới này đã
biểu lộ bản chất nghe theo mọi lúc. (=)))
"Nơi này là Hắc Ám thế giới,
là nơi ở của sinh vật Hắc Ám." Salazar vừa đi vừa “dạy vỡ lòng”, căn dặn:
"Không được lộ sát khí sinh vật mà ngươi cho là nguy hiểm, trừ phi đối
phương đã xuất kích."
Godric tận lực thu nhỏ khí tức của
mình, sẵn tiện quay đầu lại nói với ba người khác: "Đúng rồi, để xưng hô thì hãy gọi ta là Wilson." Danh
tiếng Gryffindor sau trăm năm trở nên như thế nào thì hắn không biết, nhưng cẩn
thận một chút luôn tốt hơn.
Ba người có chút kỳ quái, nhưng vẫn
gật đầu đáp ứng, Harry nhìn về phía Salazar, đầu Salazar cũng không quay:
"Ta thì tùy tiện, gọi tên nào cũng được."
Dọc đường đi, Salazar và Godric
đi ở phía trước, Remus cùng Harry đi ở chính giữa, Snape đi ở cuối cùng. Harry
không dám đi kế bên Snape, tốt nhất vẫn là chờ đối phương hết giận một chút đã!
Lo-sợ-bất-an-Harry chỉ có thể nghĩ như vậy.
Remus cùng Harry trò chuyện vài
câu về Sirius, hai người nhất trí cho rằng nếu đối phương còn sống, chắc chắn
cũng đi về hướng đông.
Đại khái đi khoảng một giờ, năm
người đến chỗ có mây đen, nguyên lai nó cũng không phải là mây đen, mà là bụi
gai đen sinh trưởng trên bầu trời, phía dưới là cái đầm, trong đó cũng mọc đầy
bụi gai, cách hkoảng năm trăm mét, mới có thể thấy được một chút màu xanh lá.
"Ảo ảnh di hình qua bên đó?"
Remus đề nghị.
"Trong Hắc Ám thế giới không
thể Ảo ảnh di hình." Salazar nhẹ giọng nói: "Dao động Ma lực trong không khí ở đây không cân đối, Ảo ảnh
di hình chính là một cách đi đến tử vong."
Harry cả kinh: "Vậy
Sirius..." Hắn không dám suy nghĩ, qua không được đầm này nghĩa là tìm
không được thức ăn, lẽ nào cha đỡ đầu của hắn đã vùi thây ở chỗ này?
Godric khom lưng tiện tay cầm lên
một hòn đá nhỏ, ném hướng ao đầm, bộp
một tiếng, hòn đá chưa kịp rơi xuống, nhanh như cắt một bụi gai trên trời vươn
ra, bắt lấy hòn đá, Godric nhíu mày: " Phạm vi công kích là không gian."
Nếu như hắn đoán không sai, sinh vật ở đây hắn cũng chưa từng gặp qua, do đó
hắn lại càng cần cẩn thận hơn nữa.
"Hắc tinh chi cức cùng loại
với Giám ngục." Salazar chuyển hướng Harry: "Sirius biết Animagus
sao?"
Đôi mắt Harry sáng lên, Remus nhanh
chóng gật đầu: "Hắn biết."
"Động vật có thể đi qua hắc
tinh chi cức, có thể vượt qua đây, khả năng hắn còn sống rất lớn." Salazar
giải thích, Harry thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, Harry lại hỏi: "Còn
người không biết Animagus." Thì qua đó thế nào?
"Ngốc, có thần chú có thể
cưỡng chế biến Animagus." Godric nở nụ cười, tiểu tử này thực có ý tứ, hắn
tlại nhìn Remus, nói: "Lang nhân cũng như nhau, bất quá sau khi cưỡng chế
biến hình sẽ là một con sói."
Remus sửng sốt, thốt ra:
"Ngài biết?"
"Sinh vật ma pháp cùng Phù
thủy không giống nhau, rất dễ phân rõ." Godric cũng không giấu diếm, cảm
khái một câu: "Vì vậy mới nói hiện tại tiêu chuẩn giáo dục của Hogwarts
giảm xuống nhiều lắm."
Harry le lưỡi, Remus quẫn bách
đưa mắt nhìn giáo-sư-lời-nói-ác-độc ở phía sau, nghĩ thầm sao đối phương còn chưa châm chọc câu nào chứ,
nhất là khi nghe đến 2 từ "Lang nhân".
Ở phía sau họ, sắc mặt Severus
Snape dị thường xấu xí, giờ này khắc này, hắn thực sự hối hận đã cùng qua đây,
nếu như bị Potter cùng Lupin thấy Animagus của hắn, hắn thật sự muốn chết.
Salazar nghiêm túc niệm hai thần chú
vào người Remus và Harry, y như rằng người trước biến thành một con sói xám, mà
Harry, ngoài dự liệu lại biến thành một con báo nhỏ, toàn thân màu vàng điểm
lấm tấm chút sắc đen (ngắn gọn là báo đốm con =]]), đẹp đến loá mắt.
Báo Harry tò mò vươn vươn móng
vuốt, rồi lại quay đầu nhìn thân thể mình, trong nháy mắt đã đoán được mình là động
vật gì, hắn sướng như điên, nguyên lai Animagus của mình tốt như thế, mai này
trở lại nhất định phải học cho được. Sau khi biến thành động vật, thị giác cũng
không như khi là người, hắn ngửa đầu nhìn Snape, tâm tình đang tốt đẹp của hắn
trong nháy mắt đều biến mất, sắc mặt của đối phương trắng bệch, hai tay nắm
chặt, hơi run run như thể đang nhẫn nại cái gì đó.
Godric nhún nhún vai, tự biến
Animagus, một con sư tử nhỏ tương đương với con báo.
Salazar quay qua Snape, nhướng
mày: "Không biết?"
Snape nuốt nước bọt, chân vô ý
thức lui về sau nửa bước, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, hắn đương nhiên biết,
chính là bởi vì biết, hắn mới biết hình thái Animagus của mình tệ đến mức không
dám trưng ra!
Ánh mắt của ba con vật một con
người hoàn toàn tập trung vào trên người Ma dược giáo sư: biết thì biến đi a!
Harry nhìn không chuyển mắt, nghe
nói Animagus thể hiện cá tính bản thân, như vậy Snape sẽ là con gì nhỉ?
Cuối cùng Snape vẫn không tự mình
biến hóa, Salazar đợi khoảng ba phút thì quăng luôn thần chú qua, bọn họ không
thể đợi hoài đến chết ở chỗ này được!
Thân thể Snape chậm rãi thu nhỏ
lại, thu nhỏ lại, ngày càng nhỏ ~~~~~
Remus rớt cằm, mặt Harry thì dại
ra như một tên ngốc, đến cả Godric cũng đực mặt nhìn chăm chú vào con vật trước
mắt.
Phụt một tiếng, Salazar nhịn không được nở nụ cười, hình thái
Animagus này không nói bản tính người đó xấu, nhưng nhất định, tuyệt đối là ‘không
được tự nhiên’!
Trên mặt cát, một con con nhím đen
đang lộ ra một đôi mắt biểu thị oán niệm sâu đậm, gai trên người đều bung ra thể
hiện tình trạng chuẩn bị chiến đấu, bốn chân đứng thẳng tắp nhưng chỉ lộ ra
được móng vuốt —— chân cực cực cực ngắn.
117, Địa Hạ Chi Thành
Thân thể Godric run liên tục, hắn
cười đến đau cả hông, Viện trưởng hiện giờ của Slytherin sao lại dễ đùa như thế
a!
Remus cùng Harry song song quay
đầu sang chỗ khác, xong đời, cho dù có thể trở lại thì cũng sợ sẽ bị diệt khẩu,
mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, hai vị đây cũng không nhịn được cười trong lòng
3 tiếng, cư nhiên là con nhím! Harry thậm chí lĩnh ngộ, Snape cho dù không được
tự nhiên chút cũng là bình thường, chính mình phải theo đuổi.
Con-nhím Snape trừng người nhưng
không hề khí thế, mũi hắn phun phun khí, rồi uể oải đứng ở nơi đó. (kute quá anh
ơi=]]])
Rốt cục cũng cười đã đời, Godric lại
nhìn về phía đầm, không khỏi ghê tởm, đau lòng móng vuốt của mình, cái đầm bẩn kinh
khủng, ngán, đang nghĩ ngợi, thân thể hắn nhanh chóng bay lên trên, thị giác
biến đổi —— hắn đang ở trong lòng Salazar.
Salazar đương nhiên biết người
nào đó yêu sạch sẽ, hắn ôm chặt sư tử nhỏ, sau đó hướng ba vị phía sau:
"Đi thôi."
Remus nhìn sư tử nhỏ thoải mái ở trong
lòng người nào đó, có chút suy nghĩ, Harry thì đã biết mối quan hệ của hai
người nên cũng không ngạc nhiên, Snape thì chỉ một lòng một dạ đặt suy nghĩ vào
hình dáng của mình, rầu rĩ theo đi.
Đi vài bước, mọi người mới ngước
đầu kỳ quái nhìn về phía Salazar: vì sao
ngươi không cần biến Animagus?
Salazar vừa thấy đã hiểu, hắn
nhàn nhạt nói: "Ta cũng không sợ Giám ngục."
Godric hiểu rõ, ba người khác thẹn
thùng, quả nhiên thực lực quyết định tất cả.
Đi một phút đồng hồ, Salazar,
Remus cùng Harry dừng lại, bọn họ đứng lặng quay đầu lại nhìn, rất xa, con-nhím-tiên-sinh
đang nỗ lực dùng tứ chi chạy, nhưng lực bất tòng tâm. =]]]
Godric gác đầu trên vai Salazar,
lần thứ hai cười đau cả ruột, Viện trưởng Slytherin quả nhiên đều đáng yêu! (ý bảo anh Salazar cũng đáng yêu)
Salazar đành phải quay trở về,
sau đó, hắn cầm con nhím ném lên người con báo nhỏ: "Ngươi mang hắn đi."
Con nhím không được tự nhiên muốn
động đậy, Salazar liếc mắt: "Không ai rảnh cùng ngươi đi tới trời tối."
Lời nói của Salazar vĩnh viễn là hữu
hiệu nhất, nhím không cử động nữa, chết tâm ngồi phịch ở trên người báo nhỏ.
Godric cười đau hết cả bụng, nói trong
lòng: Saar a Saar, cho dù muốn giúp
Harry, cũng không đến mức rõ ràng như thế nha, Snape thực sự là là đáng thương.
Harry rất khẩn trương, trên lưng
dán cái bụng ấm áp của con-nhím-nào-đó, hắn cẩn cẩn thận thận đi tiếp, rất sợ làm
vị ở trên kia té hư.
Snape xấu hổ đến cực điểm, biết mình
làm chậm chân lại không dám làm trái lời của Slytherin Các Hạ, nhưng kết
quả biến thành như vậy thì hắn chưa từng nghĩ đến!
Remus nhạy cảm đột nhiên nhớ đến
những biểu hiện từ trước đến giờ của Harry, cứ thấy có gì đó là lạ.
Hơn mười phút sau, mấy người họ rốt
cục đi đến bờ đối diện cái đầm, ở đây cỏ xanh đầy đất, cây xanh vờn quanh, là
một rừng cây, trong đó, ở rất xa, có một gốc cây rất cao nhìn cứ như là hạc
giữa bầy gà, rất dễ nhìn thấy, Harry chỉ nhìn một cái là nhận ra hình dáng cây kia,
hắn hưng phấn ngửa đầu rống lên một tiếng: chính là cái đó!
Bộp ! Con nhím rơi xuống đất. (=]]]]])
Harry choáng váng, hắn…quên.
Godric từ trong lòng tình nhân nhảy
ra, khôi phục hình người, rất săn sóc niệm thần chú ngữ giúp Snape biến trở lại.
Lần thứ hai biến thành Phù thủy,
Snape không nói một lời, lấy ra đũa phép niệm thần chú vệ sinh cho mình, không
biết là vệ sinh bàn tay dơ, hay đang vệ sinh mùi Chúa Cứu Thế dính vào trên
người.
Remus cùng Harry sau khi khôi
phục lại cũng vội vàng vệ sinh bản thân, hai người cũng không dám nhìn Snape,
lại càng không dám nói cái gì, nói thật chứ, việc nhịn không cười cũng đã làm hai người họ rất
phí thể lực rồi nha.
./.
No comments:
Post a Comment